ArtistsGilles Tran Nguyen Huu Khoa Tran Dan Le Huy Le Vo Tuan Le Duc Hai - Le Ngoc Thanh Sue Pedley Gail joy Kenning Nguyen Nhu Huy Dinh Cong Dat Luong Luu Bien Tran Huu Nhat Tran Trung Linh Canh Dac Bui Bao Quoc Truong Thien Ngo Thai Uyen Nguyen Thanh Truc Rodney Dickson Colin McGookin Bonita Ely Bui Cong Khanh Glen Clarke Le A Ben Puah Tiffany Chung
TRẦN TRUNG LĨNH
STATEMENT: THE WOUNDWith me, painting is not only my attitude but also my way to escape from the unclear dissapointment in my life.
Don’t push me to explain or name the feelings eating my life, the life of an artist who are trying to conceive, to save himself though painting sheet in front of ridiculous looking of people.
The chao in my spirit often make me much more deaf than the miscelaneous sounds of life do.
“Profaning “ is an over- active word, but it’s just enough to express my attitude to the games of life: hate, abhor, anger,…These things are wounds to which human is continuously scratching. It’s a pity for us to judge ourselves for happened things. Ipercept these things while liking my wounds in painting.
I’m obsessed of an idea that the human being just likes a herb of gentle-elephants. When they are affected by medness, they turn into demolition entities and eliminate everything seriously. People must look back what they did.
I nearly fall into a lonely world and miserably take vague pessimistic attitude. I feel that I’m struggling so hard in order to free myself from the swamp of fears spreading uder my feet. To get rid of this swamp and stop suffering our common bleeding wounds, we must rise ourselves, reach to the pure atmosphere above.
This exhibition is just to share with everybody the diary of my life, a short life remain.
Tran Trung Linh
Ý đồ tác phẩm: VẾT THƯƠNGVới tôi, hội họa không những là một thái độ mà còn là một lối thoát cho những lối buồn vô lối trong cuộc sống.
Xin đừng bắt tôi phải giải minh hay gọi tên những cảm xúc đang gặm nhấm đến cuộc sống của một người họa sĩ đang cố truyền tải, giải phóng chính mình lên mặt toan trước bao con mắt xoi mói của cuộc đời.
Sự cuồng nộ trong tâm trí thường làm tôi điếc đặc hơn là những tạp âm lồn nhổn trong đời thường.
“Báng bổ” có lẽ là một từ xa xỉ, nhưng với tôi nó chỉ vừa đủ để diễn đạt thái độ của mình với những trò đời; căm ghét; thù nghịch; giận dữ…do con người miệt mài tự cào xước lấy vết thương mẫn cảm chưa kịp lành của nhân loại. Thật đáng thương là chúng ta chỉ biết tự lấp liếm vết thương của chính mình trong lúc vẽ.
Tôi cứ bị ám ảnh bởi hình ảnh loài người như một đàn voi to lớn hiền lành. Thế nhưng khi tính “điên” trỗi dậy thì mức độ tàn phá không thể nào lường trước được. Con người cần phải nhìn lại những gì mình đã làm.
Tôi như rơi vào thế giới đơn độc, khổ sở nếm lấy nỗi bi quan mơ hồ. Cảm giác như đang vùng vẫy thoát ra khỏi vũng lầy sợ hãi cứ nhờn nhợt dưới chân tôi, bám riết lấy niềm hy vọng trinh nguyên mỗi ngày của tôi đến một lúc nào đó, nó sẽ chìm tất cả…chẳng còn gì…chẳng còn tôi…
Tôi chặt chém, cào xước, phỉ tạt vào tranh không nhằm thỏa mãn sự tê tái đến mất cả cảm xúc, nỗi đau của riêng mình. Đễ thoát khỏi vũng lầy, chấm dứt nỗi đau từ vết thương chung đang ứa máu, chúng ta phải ngoi lên bầu khí quyển còn trong sạch bên trên.
Cuộc triễn lãm tranh lần này chỉ là sự chia sẻ với mọi người tập nhập ký cuộc đời vốn còn ít ỏi của tôi.